Vì sao chúng ta không đi mãi? - Google CFO Patrick Pichette
Patrick Pichette, Google CFO, in Kansas City on March 30, 2011. |
Trong bài viết chỉ có người giàu mới có thể tắt điện thoại, David Graeber nhận xét:
Từ thế kỷ 19, chúng ta bắt đầu nghe tới giá trị thực sự đến từ công việc - và giá trị của chúng ta đến từ những gì chúng ta làm ra. Đến thế kỷ 20 đã có sự dịch chuyển. Giá trị đến từ những doanh nhân xuất sắc, họ tạo ra một cỗ máy hoàn chỉnh, bạn chỉ là là cái máy ngu ngốc.Cái máy ngu ngốc ư!! Nếu bạn chỉ là một con ốc trong bộ máy hơn 10 nghìn con người, bạn còn chưa đạt tới cảnh giới là một cái máy nữa. Chúng ta nên làm gì?
Tôi có cơ hội làm việc với một phó tổng tuổi đời còn rất trẻ, bạn ấy làm việc với tốc độ và nỗ lực gấp nhiều lần so với người khác. Chuyện bạn ấy gọi điện lúc 11h đêm hay trả lời email vào 12 giờ khuya không phải là chuyện xa lạ. Tấm gương làm việc từ một người ở đỉnh cao quyền lực cho chúng ta thấy rõ vì sao họ lại khác biệt, vì sao họ lại thành công. Với hầu hết chúng ta, hãy nghiền ngẫm điều này:
“The value becomes doing the work itself, not the thing you’ve created. If you don't work really hard—if you don’t have the hours to show for it—you're a bad person."
Tâm thư chia sẻ của Pichette trên Google Plus |
VÌ SAO CHÚNG TA KHÔNG ĐI MÃI - Patrick Pichette
Sau gần 7 năm giữ vị trí Giám đốc tài chính, tôi sẽ xin từ chức ở Google để dành nhiều thời gian hơn cho gia đình. Tôi biết, nhiều người đã biết thông tin này từ trước. Chúng tôi đã hy sinh nhiều cho công việc. Thực sự tôi đã làm vậy. Tôi không hề trông đợi bất cứ sự cảm thông nào mà chỉ muốn chia sẻ suy nghĩ của tôi vì nhiều người vẫn hàng ngày vật lộn tìm cách cân bằng giữa cuộc sống và công việc.
Đỉnh núi Kilimanjara là ngọn núi đứng một mình cao nhất thế giới 5.895 m - Photo: kilimanjaroclub |
Câu chuyện bắt đầu từ mua thu năm ngoái. Một buổi sáng sớm tháng 9, sau một đêm leo núi ngắm mặt trời mọc trên đỉnh Kilimanjaro ở châu Phi, Tamar (vợ tôi) và tôi không chỉ được tận hưởng cảnh mặt trời mọc mà vì đó còn là một ngày quang đãng nên chúng tôi có thể phóng tầm mắt đi rất xa, vùng đồng bằng rộng lớn Serengeti trải dưới chân chúng tôi. Và từ cảnh tượng ấy, chúng tôi liên tưởng đến những chuyến khám phá châu Phi.
Tamar buồn bã nói với tôi: “Tại sao chúng ta không đi mãi”. Hãy cùng khám phá châu Phi, hãy đi về phía Nam để tìm đường đến Ân Độ, nó ở ngay sát chúng ta mà thôi và chúng ta đã đến được tới đây rồi. Sau đó, chúng tôi tiếp tục đi; tới Himalayas, Everest, tới Bali, rặng san hô Great Barrier,... Nam Cực, hãy cùng đến Nam Cực. Lúc đó, cô ấy đã không hề biết rằng mình đang đưa ra một lời đề nghị liều lĩnh.
Tôi nhớ mình đã trả lời Tamar đúng theo cách của một vị Giám đốc tài chính điển hình và đáng tin, rằng tôi rất muốn đi tiếp nhưng chúng tôi phải quay trở lại. Giờ chưa đến lúc. Còn rất nhiều điều phải làm ở Google, còn sự nghiệp của tôi, còn rất nhiều người cần đến tôi.
Rồi sau đó, cô ấy đã hỏi một câu hỏi đắt giá: Vậy khi nào mới là đến lúc? Đến lúc cho chúng ta? Đến lúc cho em? Câu hỏi ấy vẫn còn treo lơ lửng trên bầu trời buổi sáng lạnh lẽo của châu Phi.
Một vài tuần sau, tôi từ công ty trở về nhà trong tâm trạng hạnh phúc, nhưng tôi không thể quên câu hỏi của cô ấy: Khi nào là thời điểm tốt để chúng ta tiếp tục hành trình? Và từ đó tôi bắt đầu xem lại cuộc đời mình. Sau nhiều giờ đạp xe trong mùa thu vừa rồi, tôi đã tổng kết được một vài sự thật đơn giản như sau:
Thứ nhất, những đứa trẻ đều vắng nhà. Hai đứa học đại học, một đứa đã tốt nghiệp và đang có một công ty mới khởi nghiệp ở châu Phi. Chúng là những đưa trẻ “lớn” mà chúng tôi vô cùng tự hào. Tamar đã góp công lớn trong việc này. Cô ấy đã làm rất tốt. Rất tuyệt vời. Thế nhưng với Tamar và tôi, sẽ không còn những đêm thức vì bệnh viêm tai, không còn những trận hockey trên băng vào lúc 6 giờ sáng. Không còn ai chờ đợi/cần chúng tôi nữa.
Thứ hai, tới mùa hè này, tôi sẽ hoàn thành 25-30 năm làm việc gần như liên tục và trở thành thành viên của FWIO, hội những người quá thành đạt một cách không an toàn trên thế giới. Đó là một cơn lốc của những trải nghiệm thực sự tuyệt vời. Nhưng như những gì tôi đếm được, tôi đã làm việc cuồng nhiệt trong vòng 1500 tuần. Lúc nào cũng trong tình trạng sẵn sàng, kể cả khi tôi không cần phải như thế. Đặc biệt là những khi tôi không cần phải như thế. Tôi có tội. Tôi yêu công việc của mình (đến giờ vẫn yêu), yêu đồng nghiệp, bạn bè và yêu cơ hội để dẫn đầu và thay đổi thế giới.
Thứ ba, mùa hè này, Tamar và tôi sẽ kỷ niệm 25 năm ngày cưới. Khi các con tôi được bạn bè chúng hỏi về thành công của một cuộc hôn nhân lâu bền, chúng chỉ đơn giản nói đùa rằng: Tamar và tôi dành quá ít thời gian cho nhau và vì thế còn quá sớm để nói rằng cuộc hôn nhân này có thực sự thành công hay không.
Giá như chúng có thể biết chúng tôi đã có với nhau bao nhiêu kỷ niệm đẹp. Bạn nghĩ chúng tôi có bao nhiêu? Bạn có bao nhiêu? Nhưng có một điều tôi chắc chắn, là tôi muốn có nhiều hơn nữa. Và cô ấy xứng đáng nhiều hơn nữa. Rất nhiều.
Hãy để tôi tiết lộ cho bạn phần còn lại của sự thật. Câu trả lời ngắn gọn là tôi không thể tìm được một lý do chính đáng nào để thuyết phục Tamar chờ đợi thêm một thời gian nữa cho đến khi chúng tôi có thể xách ba lô lên và đi. Chúng tôi sẽ tổ chức lễ kỷ niệm 25 năm bên nhau bằng cách mở ra một trang mới và tận hưởng cuộc khủng hoảng tuổi trung niên một cách hoàn hảo trong ngập tràn hạnh phúc và vẻ đẹp, và đồng thời cũng mở rộng cánh cửa cơ hội cho vị lãnh đạo may mắn kế tiếp, ngay sau khi chúng tôi hoàn thành danh sách những điểm đến và những chuyến khám phá của mình.
Làm việc tại Google là một đặc ân. Tôi đã làm việc với những điều tốt nhất của tốt nhất, và tôi biết mình rời khỏi Google với một bàn tay đầy ắp. Tôi đã làm bạn với rất nhiều người ở Google. Larry, Sergey, Eric, cảm ơn mọi người vì tình bạn. Tôi xin mãi mãi biết ơn các bạn vì đã để tôi trở thành người tin cậy, sự ấm ấp, nguồn hỗ trợ và vì rất nhiều tiếng cười trong những lúc thăng trầm.
Hiện tôi vẫn làm việc ở Google. Tôi cần vài tháng để bàn giao công việc nhưng chỉ sau khi chúng tôi tìm được một vị CFO mới cho Google và giúp anh ấy/cô ấy nắm bắt được công việc. Điều này sẽ mất chút thời gian.
Cuối cùng, cuộc sống rất tuyệt vời, nhưng nó còn là hàng loạt những sự đánh đổi, đặc biệt là đánh đổi giữa công việc/nỗ lực chuyên môn và gia đình/cộng đồng. Tôi cảm thấy mình đang ở tại thời điểm mà từ giờ trở đi tôi sẽ không còn phải đưa ra bất cứ lựa chọn khó khăn nào như thế trong đời. Vì vậy, tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Patrick Pichette
Post a Comment